
đất có còn quá khứ gửi ngàn sau
rừng khô héo bày vết thương tươm mật
dĩ vãng xưa giờ xô dạt phương nào
gom tuổi lại hỏi đôi chân lạc bước
có còn chăng mùa xuân những năm qua
tuổi chưa đủ sao giờ sương phủ tóc
trăm năm rồi thoáng chốc bạc phôi pha
gom nụ hôn hỏi bờ môi có lạnh
có còn chăng một cõi mộng vô bờ
trong quấn quít vẫn thấy lòng cô quạnh
trái tim nào mãi tiếc nuối xa xăm
gom trống vắng ta chờ đêm thức dậy
soi môi cười đi bên cạnh niềm đauôm son sắt lời riêng ta giữ lại
nhân dáng xưa dù tình chết ngọt ngào
GOt2 - Võ Hùng
Đăng nhận xét